Thấy mẹ xếp đồ vào vali, con trai tôi khóc lóc ôm mẹ rồi hỏi một câu khiến tôi lặng người

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Câu hỏi của con trai cứ lảng vảng trong đầu tôi suốt mấy ngày nay. Vali vẫn nằm đó, đồ đạc cũng xếp xong rồi nhưng tôi rối ren quá.
Thấy mẹ xếp đồ vào vali, con trai tôi khóc lóc ôm mẹ rồi hỏi một câu khiến tôi lặng người
Ảnh minh họa

Tôi và chồng cũ ly hôn được nửa năm nay. Tôi nhận nuôi con trai nhỏ, năm nay cháu được 3 tuổi. Con tôi là một đứa bé nhạ‌y cả‌m, tự lập và rất thương mẹ. Chỉ cần thấy vắng mẹ, thằng bé sẽ hỏi bà ngoại rồi khóc đòi mẹ bằng được. Tuy nhiên, bé lại chưa bao giờ hỏi đến bố. Thỉnh thoảng tôi có hỏi: "Con nhớ bố không?", thằng bé đều lắc đầu. Chồng cũ của tôi cũng chưa từng đến thăm con hay chu cấp cho con một đồng nào.

Vì thiếu sự chu cấp của chồng cũ nên cuộc sống của mẹ con tôi khá khó khăn. Vì con, tôi phải nhịn ăn nhịn mặc, kiếm việc làm thêm như may vá đồ đạc để kiếm thêm tiền. Công việc chính tôi đang làm là kế toán trong một nhà máy, lương thấp, áp lực công việc cao.

Thậm chí tháng vừa rồi, nhà máy thua lỗ nên còn nợ lương của công nhân. Tôi phải vay mượn tiền để sống qua ngày trong chán chường.

Cho đến một hôm, tôi vô tình gặp lại một người bạn cũ. Sau một hồi trò chuyện, cô ấy rủ tôi lên thành phố học và làm thợ uốn tóc, sau đó về quê mở tiệm để làm nhưng phải xa con vài năm. Bạn tôi còn nói rằng phải làm chủ cuộc đời chứ nếu cứ làm công ăn lương mãi như thế này thì biết khi nào tôi giàu có nổi. Nghe cũng có lý nên tôi suy nghĩ rồi đồng ý.

Nhưng đêm xếp đồ đạc vào vali, con trai lại khóc lóc, ôm lấy tôi rồi hỏi: "Mẹ không thương Bi nữa à? Mẹ không muốn ở với Bi nữa à?". Câu hỏi của con khiến tôi chết lặng. Là một người làm mẹ, tôi thương con chứ. Nhưng nếu không đi xa, tôi không biết sẽ làm gì để có mức lương cao, đủ để mẹ con tôi sống thật sung túc. Nếu ở lại, tôi chỉ có thể làm công nhân trong khu công nghiệp vì tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc ở chỗ cũ. Hơn hết, tôi muốn đem lại cho con một cuộc sống đầy đủ nhất, để con không phải thiếu thốn bất cứ thứ gì.

Vì con mà tôi chần chừ, đồ đạc đã xếp sẵn sàng vào vali nhưng tôi vẫn chưa đi được. Đêm nào thằng bé cũng ôm chặt lấy mẹ, thủ thỉ kể chuyện ở trường học rồi lại bảo sợ mẹ đi, sợ mất mẹ. Tôi thương con bao nhiêu thì xót xa và tự giận mình bấy nhiêu. Tôi đã không đem lại được cuộc sống đầy đủ nhất cho con. Mấy hôm nay, tôi bối rối và không biết phải quyết định như thế nào? Mong nhận được tư vấn của mọi người.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật